Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013



 TỪ ĐEN QUA TRẮNG
            Con đường sống và tu Đạo, dường như đầy rẫy những gian khổ và càng ngày càng chồng chất nhiều thêm nên, so với lúc ta vừa mới bước chân vào. Nhưng…dù là như vậy, cuộc đời không chỉ đem lại cho chúng ta những khó khăn mà thôi, cùng lúc với cơ cực, chúng ta càng trở nên mạnh mẽ thêm, và rồi ... Không những cưu mang được gánh nặng của cuộc đời... mà còn có thể với tay, giúp đỡ những bạn đồng hành, những người... Nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, họ có thể sẽ chật vật, ngã lên, ngã xuống, chập choạng trên cuộc hành trình.
            Thỉnh thoảng chúng ta có thể tuyệt vọng mà nghĩ : “ Tại sao ta lại vương vào chuyện này ? Theo Đạo thật khó... mà giải thoát lại ở mãi đâu đâu, mình lại yếu đuối , làm sao có thể về tới đích được ” ! Nhưng, ta cũng không thể lùi bước hơn được nữa, càng không thể dừng chân ở đây... Vì cuộc đời hiện tại chỉ là giây phút thoảng qua, không thể bám lấy mà nương tựa. Chúng ta phải tiếp tục, và hãy cố can đảm lên, bằng cách nghĩ đến những người đã đi trên con đường đạo trước mình, họ cũng đã từng chịu những thử thách tương tự.
            Chúng ta chỉ có thể bước mỗi lúc… một bước mà thôi…Và bước kế tiếp luôn là bước quan trọng nhất, và cũng là bước khó khăn nhất của cuộc đời, vì nó là những  đòi hỏi cao hơn. Bởi vậy, ta phải tập trung vào bước kế tiếp này. Đừng mỏi mắt nhìn lên đỉnh núi cao, bao phủ trên sương mây, rồi thắc mắc cảnh trí trên đó ra sao. Cứ yên trí, chúng ta sẽ đến đỉnh... khi thời điểm đến….và hãy kiên trì theo Đạo từng bước một. Nếu cứ mong cầu những kết quả chóng vánh, thường làm cho ta mờ mắt và không nhìn thấy được những thành quả vẫn thường xuyên xảy ra một cách lặng lẽ và bất chợt. Chúng ta mong tìm kiếm cái này, cái nọ ... mà không thấy được , những gì xảy ra ở trước mắt.
            Nên nhớ : mọi vật luôn thay đổi, chỉ ở những khúc quanh ... Ta có thể gặp được những yếu tố đó. Nếu ta để tâm, biết học cách tôn trọng và giúp đỡ những người xung quanh...
            Cái phần tử đó sẽ làm thay đổi toàn thể bức tranh một cách tuyệt diệu. Yếu tố đó, có thể: không phải một cái gì lớn lao, đột ngột và có tầm ảnh hưởng rộng lớn, nó rất có thể, chỉ là cái gì đó... có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường và chính nó sẽ tạo mọi sự khác biệt ... Khiến ta sẽ kinh ngạc mà tự hỏi: tại… sao…trước… đây…. mình… lại bi quan như vậy ?
            Và, nếu chúng ta có thể giang rộng cánh tay để đón nhận những đắng cay của cuộc đời, thay vì cưỡng lại chúng, thì cuộc hành trình một chiều trên dòng đời sẽ không đến nỗi nhiều gian truân như vậy. Tại sao ta cứ cố mang " CAÍ TÔI " bé bỏng của mình, để cưỡng lại định mệnh của cuộc đời... mà không nhận biết: Hãy làm những việc nhân ái để giúp đỡ người và vật khác, hy vọng…có thể thay đổi phần nào định mệnh . Cái gọi là “ Đức nhân thắng số ” , hay còn gọi là “ Sửa tâm, tích phúc ”. Chúng ta phải biêt chấp nhận những nhược điểm của mình !  Và , hãy ngưng ngay việc tự dối trá, ngộ nhận mình là siêu nhân, mà hãy chấp nhận: Là những con người nông cạn, thiếu hiểu biết ! Chúng ta đang là nạn nhân... Bị chi phổi bởi biết bao điều bất ổn trong tâm trí ! Những điều này... Chẳng có gì lấy làm lạ. Thật ra, ta phải biết trước: nó sẽ như thế. Đức Phật đã nói: “ Tất cả những chúng sanh chưa giác ngộ đều bị đảo điên ở nhiều mức độ khác nhau ” hoặc có thể dùng những chữ khác, có ý nghĩa tương tự như vậy. Bởi thế, chúng ta không nên quá buồn, không riêng chúng ta phải chịu cái cảnh này mà thôi. Tuy nhiên, chúng ta không nhất thiết phải ở mãi trong tình trạng này, bởi chúng ta có khả năng thay đổi và phải tự cho phép mình cái khả năng đổi thay này…Và đừng quá khắt khe với chính mình. Nếu không làm như vậy, rồi sẽ có một ngày, có lẽ chúng ta sẽ không thể sống với chính mình nữa. Và rất có thể… sẽ đâm đầu vào một đoàn tầu, hay uống một liều thuốc... quá liều, hoặc làm những điều gì đó tương tự... Nếu buồn bã, chúng ta nên nhớ: “ Nỗi buồn đã phát sinh từ một số nguyên nhân nào đó... Việc đến, tất sẽ đến... và tất sẽ phải qua đi ”.
            Giống như mọi thứ khác, nếu cứ ôm chặt lấy nỗi buồn và trở nên buồn... vì mình buồn, chúng ta sẽ buồn gấp đôi, và tình trạng cứ  tiếp tục kéo dài như thế...
            Cũng vậy, khi giận dữ... Chúng ta không nên khó chịu với bất cứ ai, mà chỉ tự hỏi: Tại sao mình lại giận dữ ? Và chỉ nên nhận diện ra nó... Rồi để nó trôi qua , đừng tìm cách chống lại nó !
            Một điều nữa, đừng quên, thỉnh thoảng chúng ta nên dừng lại, để ngắm nhìn chính mình ... Để thấy chính mình trên sân khấu của cuộc đời. Nhiều khi, chúng ta đã quá khắt khe với chính mình, và từ đó : Đã đánh mất cái nhìn toàn diện.
            Dù rằng: Thế gian này đầy rẫy những khổ đau, nhưng cũng nên nhớ : Cũng có những lúc vui tươi và hạnh phúc…Và nó cũng là một vở kịch vui nữa, chứ không hoàn toàn là tấn bi kịch. Khả năng biết nhìn về khía cạnh sáng sủa của vấn đề, nhiều khi tự cười đùa về hoàn cảnh của chính mình... Là một bảo vật vô giá và có thể giúp ta chống đỡ, đưa ta vượt qua mọi gian truân đủ loại.
            Dọc theo cuộc hành trình, người theo Đạo... phải học hỏi để thấy được cái trắng trong cái đen, khi họ tinh thông với cái nhìn này, họ có thể chuyển đen thành trắng... và lúc đó: Những cục đá ngổn ngang trên con đường... Sẽ không còn là những chướng ngại nữa, mà được xem như những viên gạch lót đường. Cách nhìn van vật với một quan điểm sáng sủa... Có thể làm thay đổi sự hiểu biết của mình về vạn vật một cách đáng kể. Hãy nhìn bất cứ sự vật nào trong tầm mắt của bạn, ngay lúc này, một cây bút chẳng hạn, hầu hết chúng ta chỉ nhìn thấy cây bút như một vật dụng để viết mà thôi, chứ không để ý đến người đã có sáng kiến tạo ra cây bút, đã nhọc công và thử hết cách này đến cách khác, có lẽ đã chịu nhiều thất vọng để tạo ra nó. Do đó, cây bút còn mang nhiều ý nghĩa hơn chỉ là một dụng cụ để viết mà thôi. Người sáng tạo chẳng những chỉ biết mọi khía cạnh khác nhau của cây bút, mà chắc chắn còn biết nó với cả tình thương nữa.
           Chung quanh chúng ta, có biết bao điều tuyệt diệu... ở mỗi khúc quanh của cuộc đời, mỗi vật đều có câu chuyện riêng của nó. Vấn đề khó khăn là cặp mắt của chúng ta đã già nua và mệt mỏi, không còn thấy rõ ràng sự thật nữa. Chúng ta nói : “ Cuộc đời của tôi thật bình thường và đáng chán, không có gì lý thú xẩy đến với tôi cả... " Dĩ nhiên, điều này không đúng sự thật, cuộc sống chẳng bao giờ nhàm chán, ngược lại,  luôn mới mẻ và khác biệt. Nếu quán xét lại chính mình, có lẽ chúng ta thấy mình bị “ Tách rời ” hoặc không cùng tần số với cuộc sống. Từ đó, chúng ta phải điều chỉnh lại ... Cho đúng với tần số... Để thấy được: chúng ta là một phần của đời sống, thay vì… Tách biệt khỏi nó !
 vi
Trích trong cuốn : Turning the wheel
                                    Của Thượng Tọa : Abhinyana
Đức Viên : Chỉnh sửa, bổ sung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét