Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Tự sự của Người Hành Khất


Trong đêm vắng một mình anh ngồi bên ly café đắng, anh ngồi đây đọc lại từng dòng tin nhắn, xem từng dòng thư em viết cho anh. Tiếng nhạc vang lên làm anh nhớ lại những kỷ niệm đã qua, cũng chính nơi này chính bài hát này đã đưa em đến bên anh và cũng chính nơi này, nơi mà cuộc tình ta đã có bao kỷ niêm… giờ đây chỉ còn mình anh…
Thời gian chúng ta quen nhau không lâu nhưng cũng đủ cho anh cảm nhận được tình yêu mà em dành cho anh.  Nhưng bây giờ  những kỉ niệm mà ta có bên nhau có lẽ chỉ còn là quá khứ.Chúng ta chia tay nhau không phải vì hết yêu nhau mà vì anh không thể cho em một mái ấm hạnh phúc

Em biết không anh ước gi mình có thể trở lại nhưng ngày như lúc đầu… những buổi chiều gặp mặt tuy ngắn ngủi nhưng vui, những đêm cùng nhau ngồi uống café nơi góc quán quen, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyên. Với anh niềm hạnh phúc đơn giản là được cầm tay em đi dạo trên những con phố, hay chỉ đơn giản chỉ là một nụ hôn thật sự… như vậy thôi cũng khiến anh vui và hạnh phúc lắm rồi.” Nhưng điều đó bây giờ cũng chỉ là mơ ước và hoài niệm”
Nhưng trong cuộc sống đâu phải chỉ muốn là được phải không em, “không ai đánh thuế ước mơ vì mơ ước cũng chỉ là ước mơ”
Từ khi quen em , anh buồn nhiều, anh  lo lắng nhiều, anh suy tư nhiều.. Anh đã cố gắng nhưng không thể. Anh biết anh bất tài và ích kỉ nhưng trong tình yêu là thế em à… Anh đã cố gắng để lo cho em một mái ấm hạnh phúc nhưng anh không thể nên  anh phải buông tay em thôi. Anh không thể mang lại cho em niềm vui, niềm hạnh phúc vì vậy em hãy ra đi… Tìm đến nơi mà ở đó em thuộc về, nơi có người mang lại cho em một bầu trời…
Cầu chúc em mãi mãi được hạnh phúc… Bình yên em nhé.....
Còn anh vẫn lang thang làm Người Hành Khất  và hát Tình vào thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét